Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/17)
Nguyễn Thị Pmanth
Hôm nay, Điền đón Thảo với tâm trạng hồi hộp, và bồn chồn. Chàng đi tới, đi lui trước cổng trường.
Tiếng chuông báo hiệu giờ tan trường cuối cùng cũng reo vang, cả đám học sinh trai, gái ùa ra, tiếng cười nói gọi nhau ơi ới. Điền đảo mắt tìm Thảo, một lúc sau, Thảo và cô bạn của nàng mới ra.
Thảo thấy Điền thì mỉm cười.
Anh đúng giờ nhỉ?
Chờ em có lâu lắm không?
Anh cũng vừa đến thôi, thật ra Điền đã chờ cả giờ trước đó rồi.
Thuận thấy Điền thì nói với Thảo:
Mai gặp nhau nhé, em giao cô bạn của em cho anh đấy, anh hãy đưa con bé về nhà an toàn nhé!
Điền cười vui, em hãy yên chí .
Điền và Thảo cùng sánh bước.
Điền hỏi:
Em đã nghe hết nhạc chưa?
Dạ có.
Nhạc của anh hay tuyệt.
Ngày mai anh sẽ mang thêm cho em.
Anh đừng như thế, sẽ làm hư em đấy!
Anh chỉ mong mang được nhiều niềm vui đến cho em.
Thảo nhìn sâu vào mắt Minh.
Có thật không?
Chắc chắn rồi, anh sẽ rất hạnh phúc nếu thấy em luôn mỉm cười.
Em dịu dàng, hiền thục, lại còn xinh đẹp nữa
Anh cũng biết nịnh đầm ghê nhỉ.
Anh nói thật đấy, trong mắt anh, em là một cô gái thật hoàn hảo.
Thảo cười e thẹn.
Em không cảm thấy như vậy.
Lúc đó cũng vừa đến ngõ nhà Thảo.
Điền trao vội cho Thảo một phong thư.
Cái gì thế hả anh?
Em hãy nhận và đọc nó lúc về nhà nhé!
Nói xong, chàng bối rối bước vội.
Đọc tiếp (P/18)
Post a Comment