Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/24)
Nguyễn Thị Pmanth
Thảo định xuống phố mua ít đồ, cô bé giật mình khi nhận ra Minh đang đứng lóng ngóng ở ngõ.
Tim Thảo như loạn nhịp, cô bé thật sự bối rối. Lâu lắm rồi, Thảo đã không gặp Minh.
Ôi trời.... anh đang làm gì ở đây vậy?
May quá, anh định vào nhà tìm em.
Tìm em?
Giọng Thảo buồn bã.
Có việc gì không anh?
Anh vẫn sống tốt chứ?
Minh biết Thảo vẫn còn giận mình.
Chàng lúng túng.
Anh nhớ em quá, nên đánh bạo đến đây, hy vọng gặp em, thật may mắn em định ra phố, nên mới được gặp.
Thảo thấy lòng mềm nhũn, khi nghe những lời nói của Minh
Cám ơn, anh vẫn còn nhớ đến em.
Anh đã đậu vào đại học Bách khoa. Xin chúc mừng.
Em định đi đâu đấy, cho anh tháp tùng với nhé?
Thảo im lặng không nói gì.
Minh âu yếm nhìn sâu và mắt Thảo.
Lâu quá không gặp anh, em có nhớ anh không?
Giọng Thảo nghẹn ngào như muốn khóc.
Em đã cố quên anh...
Minh âu yếm choàng tay qua vai Thảo, kéo nàng sát vào người chàng.
Em yêu, hãy tha thứ cho anh.
Chúng ta hãy kết hôn đi em.
Anh không muốn xa em nữa, anh không thể thiếu em, Thảo ơi!
Anh đã suy nghĩ thật kỹ, cho nên hôm nay anh mới quyết định gặp em.
Đọc tiếp (P/25)
Post a Comment