Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/25)
Nguyễn Thị Pmanth
Sau hơn một năm không gặp Minh, bây giờ chàng chợt xuất hiện và muốn cầu hôn, Thảo nghĩ thế nào? Nàng sẽ bằng lòng làm vợ Minh?
Kể cũng lạ, mặc dù đã bao lần Minh làm cho trái tim của Thảo tan nát, nhưng không hiểu sao cứ gặp Minh và nghe Minh nói, thì lòng Thảo lại cứ nhũn ra không thể nào kháng cự hay nói không với chàng. Bên cạnh Minh Thảo thấy mình thật yếu đuối và nhu nhược.
Minh và Thảo cùng sánh bước, họ như đôi chim liền cánh, lòng Thảo bồi hồi buồn vui lẫn lộn, vui vì gặp được Minh sau bao ngày xa cách, còn buồn thì vì băn khoăn không hiểu tương lai của mình sẽ ra sao khi nhớ đến những gì Minh đã làm. Nhưng dù thế nào thì hình như Thảo cũng đã chấp nhận tất cả, nàng chỉ mong ước được ở bên cạnh Minh, người mà nàng yêu say đắm và không bao giờ muốn bị chia xa.
Cánh tay Minh choàng qua vai Thảo, xiết nhẹ vai nàng, em có biết là hơn một năm nay anh nhớ em như thế nào không?
Anh không thể chờ đợi thêm nữa.
Chúng ta hãy kết hôn! Sau khi mình cưới nhau, anh sẽ vừa học vừa đi làm thêm.
Thảo băn khuăn hỏi:
Tại sao vậy, việc học hành của anh và em đã xong đâu?
Em đừng lo, anh đã tính toán kỹ rồi.
Sau khi cưới, chúng ta sẽ lên sài gòn sống, anh đã quyết định học y khoa thay vì sư phạm như đã dự tính.
Em cũng tiếp tục học, cho đến khi cả hai chúng ta ra trường. Bạn của anh cũng có đứa lấy vợ trước khi tốt nghiệp đại học. Có chuyện gì to tát đâu mà em lo.
Hôm nay, về nhà anh sẽ nói chuyện với ba mẹ để xin phép cưới em.
Anh không thể chịu nổi nữa, khi tiếp tục không được gặp em, hãy bằng lòng lấy anh?
Giọng Thảo buồn buồn.
Em rất yêu anh, nhưng em cảm thấy lo lắng thế nào ấy.
Hãy yên tâm, để mặc anh lo liệu, em cứ chờ tin của anh!
Ba mẹ anh sẽ sang nhà em nay mai để xin phép cho chúng ta cưới nhau.
Đừng bao giờ lừa dối em nữa anh nhé?
Minh ôm ghì người yêu vào lòng, Thảo bồi hồi, với hạnh phúc đến bất chợt.
Post a Comment