Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/19)
Nguyễn Thị Pmanth
Sau khi đọc thư Điền Thảo sẽ có quyết định như thế nào? Nàng sẽ nhận lời với Điền hay sẽ tiếp tục chờ đợi người tình phóng đãng của nàng?
Thảo thấy lòng nặng trĩu, nhưng dù thế nào thì cũng phải đọc thôi.
Thảo thương mến,
Anh thú thật, anh đã yêu em ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ em ở sân trường, rồi bao nhiêu ngày sau đó anh đã đợi em tan học và lặng lẽ theo sau em, mặc dù em vô tình, không hề hay biết. Và bây giờ, được sánh bước cùng em, anh rất hạnh phúc. Anh đang dệt một giấc mơ thật đẹp, trong đó có em, người mà anh ngày đêm mơ tưởng. Không biết em đang nghĩ gì về anh, em có mơ giống như anh đang mơ, hay anh chẳng là gì cả đối với em, nhưng dù em nghĩ thế nào về anh, anh vẫn luôn mong được gặp em, được thương nhớ em, được chờ đợi em mỗi ngày. Anh có tham lam quá không em?
Rồi bây giờ, anh lại trộm nghĩ:
"Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt,
Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.
Em có cho phép anh chính thức được hẹn hò và trở thành tình nhân của em?
Anh
Nguyễn văn Điền
Đọc tiếp (P/20)
Post a Comment