Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/22)
Nguyễn Thị Pmanth
Sau khi đã nói hết nỗi lòng của mình cho Điền biết, Thảo cảm thấy nhẹ nhõm.
Điền giật mình, choàng tỉnh, suốt đêm qua chàng đã trằn trọc không ngủ, cứ nghĩ đến những lời nói của Thảo, mà thấy lòng quặn đau.
Chàng uể oải ngồi dậy vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt, sửa soan qua loa, Điền đi lang thang và cuối cùng dừng lại trước cổng trường của Thảo.
Ôi trời ....tại sao mình lại ở đây thế này. Nhìn đồng hồ mới 11 giờ trưa, Điền vào một quán cà phê gần đó, gọi điểm tâm, chàng chọn một chỗ khuất trong quán, từ đây chàng có thể nhìn thấy Thảo đi qua trên đường về.
Đọc tiếp (P/23)
Post a Comment