Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/20)
Nguyễn Thị Pmanth
Sau khi đọc xong lá thư tỏ tình của Điền, Thảo suy nghĩ miên man, chàng đúng là loại người bộc trực, nghĩ gì thì nói đó, không loanh quanh rào đón. Điều này, có điểm trùng hợp rất giống tính của Thảo.
Thật ra, Thảo cũng có cảm tình với Điền, Điền là loại người mà bất cứ cô gái nào gặp chàng, đều có thể bị "cưa đổ" nếu chàng muốn. Vui tính, lịch thiệp, đẹp trai, con nhà giàu lại học giỏi.
Nhưng tại sao lòng Thảo lại không hề thấy rung động đối với Điền? Mỗi ngày cùng sánh bước với chàng, Thảo mong mình sẽ thích Điền, để có thể quên Minh, nhưng hình như không phải như vậy, đôi khi Thảo quên rằng mình đang đi bên cạnh Điền. Thảo tưởng Điền là Minh, rồi sau đó thấy đau đớn vì biết mình đã lầm lẫn.
Mỗi lần như thế, Thảo thường tự trách mình, và thầm dặn lòng đừng bao giờ lợi dụng Điền để lấp đầy sự trống vắng của lòng mình.
Điền sẽ bị tổn thương, nếu biết được điều đó. Lòng không yêu, mà cứ tiếp tục để chàng găp gỡ thì thật là quá tàn nhẫn.
Thảo nghĩ, mình phải nói thẳng với Điền hôm nay, để chàng bỏ cuộc. Không nên dây dưa, càng lâu thì càng không có lợi gì cho Điền.
Đọc tiếp (P/21)
Post a Comment