Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/18)
Nguyễn Thị Pmanth
Thảo thẫn thờ, lặng nhìn theo bóng Điền khuất dần. Lòng cô bé bâng khuâng, một cảm xúc thật kỳ lạ.
Từ lúc quen biết Điền, Thảo hiểu được tình cảm của Điền dành cho mình. Đôi lúc Thảo muốn quên Minh để thử đến với Điền, nhưng những cảm xúc của Thảo đối với Điền thật kỳ lạ, rất khác biệt, không hề giống với cảm xúc Thảo dành cho Minh.
Những lúc bên cạnh Điền, Thảo không thấy lòng mình xao xuyến và rung động như đối với Minh, mặc dù Điền rất ân cần và chu đáo hơn Minh rất nhiều.
Tại sao thế nhỉ?
Chàng luôn luôn nghĩ đến Thảo, mỗi khi lên Sài Gòn có việc, thấy có cái gì hay hay, thích hợp với Thảo, chàng thường mua về làm quà cho nàng, Thảo rất ngại, vì nghĩ mình mắc nợ chàng quá nhiều, nếu không thể báo đáp được thì thật là khổ tâm.
Từ cái máy nghe nhạc, kính mát, áo măng tô thời trang, giày, nước hoa... Thảo không nhận thì chàng cứ nài nỉ cho bằng được.
Lý trí của Thảo khuyên tiến tới với Điền, nhưng trái tim lại bảo không.
Thôi thì, hãy đọc thư xem chàng viết gì?
Đọc tiếp (P/19)
Post a Comment