Saturday, May 16, 2015

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/26)



Nguyễn Thị Pmanth

Minh muốn kết hôn với Thảo, nhưng liệu đôi bên cha mẹ của họ sẽ đồng ý?

Hôm nay, sau bữa cơm tối, Minh thu hết can đảm để nói chuyện với ba mình. 

Cha Minh là một người nhà quê, thô lỗ và với tính khí rất nóng nảy, ông ít hay chẳng bao giờ chuyện trò với vợ con trong nhà, đối với vợ con ông thường dùng roi để nói hơn là dùng lời, thấy Minh lẫn quẫn bên cạnh sau bữa ăn, ông đoán chàng có điều gì muốn nói, ông nhìn chàng hỏi:

Có chuyện gì?

Minh ấp úng:

Dạ ... con muốn thưa với ba một việc.

Nói nghe coi.

Năm nay con phải lên Sài Gòn để học, con muốn xin phép ba cưới vợ, để khi xa nhà chúng con có thể giúp đỡ nhau.

Ông lặng im hồi lâu rồi nói:

Ý của tao cũng đã định hỏi con gái ông tư Nghĩa cho mày, con nhỏ coi cũng ngộ đứa lắm, gia đình họ giàu có và nhiều ruộng đất nữa.

Thưa ba, nhưng con chưa từng quen biết gì với cô ấy, thì làm sao có thể cưới người ta về làm vợ được. 

Ông gằn giọng.

Mày không cần phải quen biết trước, cứ nghe lời của cha mày, cưới nó là được.

Minh cố gắng phân trần, xin ba hãy cho con lựa chọn hạnh phúc của đời mình, ba đừng bắt con phải lấy người mà con không yêu thương.

Ba Minh tức giận.

Nuôi cho mày khôn lớn tới như vầy, để rồi bi giờ mày muốn cãi lại lời cha mẹ của mày phải không thằng bất hiếu kia.

Trong nhà Minh là đứa con được ông cưng yêu nhất, vì Minh có gương mặt rất giống ông, chàng siêng năng, học giỏi, biết giúp đỡ và rất vâng lời cha mẹ, vậy mà bây giờ với chuyện cưới vợ, chàng lại dám cãi lại lời của cha chàng.

Minh thấy chuyện đã sắp đến hồi không hay, nên vội nói:

Thưa ba, ba hãy nghỉ ngơi con xin phép ra ngoài có chút việc.

Rời khỏi nhà, đi lang thang lòng Minh cảm thấy buồn bực và chán nãn khi bị ba mình ép buộc làm những điều mà chàng cho là không hợp lý. 

Bây giờ là thời đại gì rồi, mà ông lại muốn ép chàng lấy vợ, vì gia đình vợ giàu có, chàng đâu phải là con gái đâu mà cần phải lấy chồng giàu để bảo đảm cho cuộc đời được nhàn hạ sung sướng, thật là kỳ cục hết chỗ nói, phải làm sao bây giờ, đối với chàng chuyện phải lấy người mà chàng chưa từng quen biết là chuyện không thể nào.

Vừa đi chàng vừa suy nghĩ lung tung, không biết sẽ thuyết phục cha mình như thế nào. Cuối cùng nghĩ mãi cũng không có cách gì khả thi, Minh chợt nhớ tới mấy thằng bạn, hãy tìm tụi nó để vấn kế. 

Trước cửa nhà Tuấn, Minh bấm chuông, Tuấn ra mở cửa.

Ê thằng kia,  lang thang đi đâu vào giờ này vậy. Có chuyện gì thế nhóc?

Bực quá, ông già muốn tớ cưới vợ giàu.

Thế thì càng thích chứ sao. Nếu là tớ, thì tớ sẽ ok ngay.

Thôi cái giọng cà chớn của cậu đi, tớ đang bực mình chết đi được.

Thế cậu có chịu lấy vợ bây giờ?.

Tớ định xin phép ba tớ cưới vợ, nhưng ...thật là chán mớ đời.

Ôi trời.. cậu định lấy con cái nhà ai thế?

Thì còn ai nữa, hãy nghĩ kế hay giúp tớ đi thằng nhóc. 

À, vậy là cậu muốn cưới con bé Thảo?

Ừ, thì sao?

Phải biết đích xác chứ, vì cậu có cả lố con gái, làm sao biết cậu tính cưới cô nào.

Tớ chỉ yêu mỗi con bé Thảo mà thôi.

Được rồi, cậu hãy kể cho tớ biết tại sao lại muốn lấy vợ sớm thế!. 

À, thì việc là .. nếu không kết hôn thì tớ không được gặp nàng. 

Tại sao lạ vậy? 

Cậu không cần biết lý do, cứ hiến kế hay là được.

Okay, okay.. nếu ông già nhà cậu không đồng ý, thì cậu hãy ỉ ôi với bà già, nhờ nói giúp xem thế nào. 

Đó cũng là một cách hay, nhưng khổ nỗi, ba tớ thường không bao giờ nghe lời của bà già.

Vậy thì, cậu hãy viết thư cho ba cậu, và nói nếu không cưới được người cậu yêu thì cậu sẽ tự vẫn.




Ôi trời... kế này có lẽ có hiệu quả đấy, cám ơn cậu, tớ về và viết thư ngay tối nay. Mai mình gặp nhau ở quán cà phê nhé!.
Còn tiếp



Friday, May 1, 2015

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/25)


 
Nguyễn Thị Pmanth

Sau hơn một năm không gặp Minh, bây giờ chàng chợt xuất hiện và muốn cầu hôn, Thảo nghĩ thế nào? Nàng sẽ bằng lòng làm vợ Minh?

Kể cũng lạ, mặc dù đã bao lần Minh làm cho trái tim của Thảo tan nát, nhưng không hiểu sao cứ gặp Minh và nghe Minh nói, thì lòng Thảo lại cứ nhũn ra không thể nào kháng cự hay nói không với chàng. Bên cạnh Minh Thảo thấy mình thật yếu đuối và nhu nhược.

Minh và Thảo cùng sánh bước, họ như đôi chim liền cánh, lòng Thảo bồi hồi buồn vui lẫn lộn, vui vì gặp được Minh sau bao ngày xa cách, còn buồn thì vì băn khoăn không hiểu tương lai của mình sẽ ra sao khi nhớ đến những gì Minh đã làm. Nhưng dù thế nào thì hình như Thảo cũng đã chấp nhận tất cả, nàng chỉ mong ước được ở bên cạnh Minh, người mà nàng yêu say đắm và không bao giờ muốn bị chia xa.

Cánh tay Minh choàng qua vai Thảo, xiết nhẹ vai nàng, em có biết là hơn một năm nay anh nhớ em như thế nào không? 

Anh không thể chờ đợi thêm nữa.

Chúng ta hãy kết hôn! Sau khi mình cưới nhau, anh sẽ vừa học vừa đi làm thêm.

Thảo băn khuăn hỏi:

Tại sao vậy, việc học hành của anh và em đã xong đâu?

Em đừng lo, anh đã tính toán kỹ rồi. 

Sau khi cưới, chúng ta sẽ lên sài gòn sống, anh đã quyết định học y khoa thay vì sư phạm như đã dự tính.

Em cũng tiếp tục học, cho đến khi cả hai chúng ta ra trường. Bạn của anh cũng có đứa lấy vợ trước khi tốt nghiệp đại học. Có chuyện gì to tát đâu mà em lo.

Hôm nay, về nhà anh sẽ nói chuyện với ba mẹ để xin phép cưới em.

Anh không thể chịu nổi nữa, khi tiếp tục không được gặp em, hãy bằng lòng lấy anh?

Giọng Thảo buồn buồn.

Em rất yêu anh, nhưng em cảm thấy lo lắng thế nào ấy. 

Hãy yên tâm, để mặc anh lo liệu, em cứ chờ tin của anh!

Ba mẹ anh sẽ sang nhà em nay mai để xin phép cho chúng ta cưới nhau. 

Đừng bao giờ lừa dối em nữa anh nhé?

Minh ôm ghì người yêu vào lòng, Thảo bồi hồi, với hạnh phúc đến bất chợt.





Đọc tiếp (P/26)

Monday, April 20, 2015

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/24)




Nguyễn Thị Pmanth

Thảo định xuống phố mua ít đồ, cô bé giật mình khi nhận ra Minh đang đứng lóng ngóng ở ngõ.

Tim Thảo như loạn nhịp, cô bé thật sự bối rối. Lâu lắm rồi, Thảo đã không gặp Minh.

Ôi trời.... anh đang làm gì ở đây vậy?

May quá, anh định vào nhà tìm em.

Tìm em? 

Giọng Thảo buồn bã.

Có việc gì không anh?

Anh vẫn sống tốt chứ?

Minh biết Thảo vẫn còn giận mình.

Chàng lúng túng. 

Anh nhớ em quá, nên đánh bạo đến đây, hy vọng gặp em, thật may mắn em định ra phố, nên mới được gặp.

Thảo thấy lòng mềm nhũn, khi nghe những lời nói của Minh

Cám ơn, anh vẫn còn nhớ đến em.

Anh đã đậu vào đại học Bách khoa. Xin chúc mừng. 
 
Em định đi đâu đấy, cho anh tháp tùng với nhé?

Thảo im lặng không nói gì.


Minh âu yếm nhìn sâu và mắt Thảo.

Lâu quá không gặp anh, em có nhớ anh không?

Giọng Thảo nghẹn ngào như muốn khóc.  

Em đã cố quên anh...
 
Minh âu yếm choàng tay qua vai Thảo, kéo nàng sát vào người chàng.  
   
Em yêu, hãy tha thứ cho anh.

Chúng ta hãy kết hôn đi em.

Anh không muốn xa em nữa, anh không thể thiếu em, Thảo ơi!





Anh đã suy nghĩ thật kỹ, cho nên hôm nay anh mới quyết định gặp em.




Đọc tiếp (P/25)

 



Wednesday, April 15, 2015

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/23)



Nguyễn Thị Pmanth

Minh dạo này vừa tìm được công việc làm thêm ở một cửa hàng điện tử, lương cũng kha khá, vì chàng biết sửa đồ điện rất giỏi.

Hôm nay, chàng cảm thấy buồn và nhớ Thảo ray rức, Minh liền mò đến cái quán cà phê, nơi chàng thường ngồi để đợi Thảo.
 
Bước vào quán, nhìn vào chỗ mọi khi chàng vẫn thường ngự ở đó, để nhìn trộm Thảo. Thật tiếc, hôm nay lại có người khác ngồi rồi. 

Minh đành chọn một bàn khác gần đó, nhưng trông ra đường không được thông thoáng như cái bàn cũ.

Sau khi ngồi yên, Minh đưa mắt quan sát người đã chiếm mất cái vị trí tốt nhất của chàng, và chợt giật mình, ôi trời.. anh chàng thường sánh bước cùng Thảo mỗi ngày đây mà, sao hôm nay hắn lại ngồi ở đây vậy? Tại sao hắn không đón Thảo và về cùng nàng? Ôi...tại sao và tại sao?

Chàng lặng lẽ quan sát Điền, tên khốn đẹp trai thật, không thua kém mình chút nào. Chuyện gì đã xảy ra giữa hắn và Thảo vậy? Minh suy nghĩ miên man và cảm thấy thật thắc mắc.

Ở bàn bên kia, Điền đã ăn uống xong từ lâu, mắt đang đăm đăm nhìn ra đường, hình như đang chờ đợi Thảo, đôi mắt Điền trông thật buồn, mặt mày bí xị.

Minh bỗng cảm thấy thỏa mãn, khi nhìn thấy Điền trong điệu bộ của mình mỗi khi ngồi ở đó.

Chuyện gì đã xảy ra với họ vậy nhỉ?. Thôi thì cứ đợi khi Thảo đi ngang, xem dáng vẻ của Thảo thì có thể biết được thội.

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, mãi hơn mười hai giờ, Thảo thướt tha trong chiếc áo dài trắng cùng với một cô bạn chầm chậm bước qua, vừa đi, họ vừa cười nói vui vẻ.

Minh liếc sang bàn của Điền, anh chàng mặt mày buồn thiu.

Sau khi Thảo đi qua rồi, Minh cũng đứng dậy tính tiền rồi ra về.

Vừa đi, Minh vừa huýt sáo, lòng chàng bỗng vui phơi phới. Tại sao thế nhỉ?




Đọc tiếp (P/24)

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/22)




Nguyễn Thị Pmanth


Sau khi đã nói hết nỗi lòng của mình cho Điền biết, Thảo cảm thấy nhẹ nhõm. 





Điền giật mình, choàng tỉnh, suốt đêm qua chàng đã trằn trọc không ngủ, cứ nghĩ đến những lời nói của Thảo, mà thấy lòng quặn đau.

Chàng uể oải ngồi dậy vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt, sửa soan qua loa, Điền đi lang thang và cuối cùng dừng lại trước cổng trường của Thảo.

Ôi trời ....tại sao mình lại ở đây thế này. Nhìn đồng hồ mới 11 giờ trưa, Điền vào một quán cà phê gần đó, gọi điểm tâm, chàng chọn một chỗ khuất trong quán, từ đây chàng có thể nhìn thấy Thảo đi qua trên đường về.
Đọc tiếp (P/23)

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/20)




Nguyễn Thị Pmanth

 

Sau khi đọc xong lá thư tỏ tình của Điền, Thảo suy nghĩ miên man, chàng đúng là loại người bộc trực, nghĩ gì thì nói đó, không loanh quanh rào đón. Điều này, có điểm trùng hợp rất giống tính của Thảo.

 
Thật ra, Thảo cũng có cảm tình với Điền, Điền là loại người mà bất cứ cô gái nào gặp chàng, đều có thể bị "cưa đổ" nếu chàng muốn. Vui tính, lịch thiệp, đẹp trai, con nhà giàu lại học giỏi.

Nhưng tại sao lòng Thảo lại không hề thấy rung động đối với Điền? Mỗi ngày cùng sánh bước với chàng, Thảo mong mình sẽ thích Điền, để có thể quên Minh, nhưng hình như không phải như vậy, đôi khi Thảo quên rằng mình đang đi bên cạnh Điền. Thảo tưởng Điền là Minh, rồi sau đó thấy đau đớn vì biết mình đã lầm lẫn. 

Mỗi lần như thế, Thảo thường tự trách mình, và thầm dặn lòng đừng bao giờ lợi dụng Điền để lấp đầy sự trống vắng của lòng mình.

Điền sẽ bị tổn thương, nếu biết được điều đó. Lòng không yêu, mà cứ tiếp tục để chàng găp gỡ thì thật là quá tàn nhẫn. 

Thảo nghĩ, mình phải nói thẳng với Điền hôm nay, để chàng bỏ cuộc. Không nên dây dưa, càng lâu thì càng không có lợi gì cho Điền.




Đọc tiếp (P/21)

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/21)




Nguyễn Thị Pmanth


Hôm nay Điền đến đón Thảo sớm hơn mọi hôm, vì chàng đang nôn nóng, không biết Thảo có phản ứng như thế nào với bức thư tỏ tình của mình?


 
Mới 11 giờ, Điền lẩm bẩm, thời gian trôi sao mà chậm chạp thế không biết.

Điền đi đi, lại lại trước cổng trường.

Cuối cùng, khi tiếng chuông reo lên inh ỏi, Điền lại giật mình, tim chàng đập loạn xạ, Điền thật sự thấy hồi hộp, bối rối, tại sao thế? Mình đã từng hẹn hò với vô số người đẹp rồi, chứ đâu còn trai tơ gì cho cam. 

Điền cố giữ vẻ bình thản.

Thảo cũng vừa ra tới, cô bé nhìn Điền với ánh mắt thật ấm áp.

Anh đợi em có lâu không?

Anh có cảm tưởng như cả thế kỷ vậy.

Thảo dịu dàng nhìn Điền.

Anh thật là đáng yêu, người chiếm được trái tim của anh quả là diễm phúc.

Em nói thật không?

Anh có biết rằng anh quá hoàn hảo?

Điền mừng rỡ. 

Em làm anh thấy hồi hộp quá trời.

Anh đừng như thế!

Thảo... em nghĩ thế nào về bức thư của anh? 

Em sẽ nói cho anh biết hết những cảm nghĩ của em, nếu anh thấy không dễ chịu, hãy tha thứ cho em, anh nhé!

Điền băn khoăn.

Thảo ơi, em làm anh lo quá!

Dù thế nào, thì anh cũng phải biết rõ về những tình cảm mà em đã dành cho anh.

Chúng ta đã gặp nhau, hình như quá muộn màng, trước khi gặp anh, em đã từng yêu một người, nhưng người đó đã bỏ em để đuổi theo những bóng hồng khác. Bọn em xa nhau lâu rồi.

Em đã cố gắng quên người đó, để có thể đến với anh. Nhưng dù em có cố gắng thế nào, trái tim của em vẫn đau nhói mỗi khi nghĩ đến người ấy. Em thấy như vậy thật bất công đối với anh, bây giờ em chỉ còn biết thú nhận với anh để mong được tha thứ, và xin anh hãy quên em, em không xứng đáng với tình yêu của anh.

Em không muốn lừa dối anh, em muốn anh phải được hạnh phúc bên một người mà lúc nào cũng toàn tâm, toàn ý với anh, đừng giống như em, khi ở bên cạnh anh, em chỉ vẫn nghĩ đến người cũ.

Giọng Điền buồn bã.

Thảo ơi.. em đừng nói nữa, anh cảm thấy trái tim của anh đau quá!

Anh chưa bao giờ yêu ai thật lòng, cho đến khi gặp em. Và đây cũng là lần đầu tiên anh bị từ chối, anh phải sống thế nào trong những ngày tới ...hả em. 

Cám ơn em đã nói thật cho anh biết những điều về em. 

Anh hãy quên em đi, và gặp gỡ những người con gái khác tốt hơn em. Em không muốn anh tiếp tục bị tổn thương vì em, nếu sau này anh biết được sự thật về em, anh còn đau đớn hơn.

Đừng phí thời giờ của anh với em nữa.

Nếu có kiếp sau, em muốn đền đáp những ân tình mà anh đã dành cho em. Còn bây giờ, em không thể nào lừa dối anh Điền ơi.

Hãy tha thứ cho em!

Điền buồn bã.

Mặc dù em không yêu anh, nhưng em cũng không thể cấm anh đừng yêu em.

Anh sẽ chờ đợi em, nếu một ngày nào đó, em cảm thấy cần anh, anh sẽ sẵn sàng đến bên em.

Thảo nhìn Điền, nước mắt ràn rụa.

Cám ơn anh, nhưng em muốn anh hãy quên em.

Nếu anh cứ tiếp tục như thế, em sẽ không yên tâm.

Đã tới ngõ nhà Thảo.

Hãy tìm một người bạn mới anh nhé!

Em sẽ ghi nhớ và khắc sâu tình cảm mà anh đã dành cho em.

Điền nói trong tê tái.

Anh sẽ không thể quên được em đâu Thảo ơi!.

Thảo quay mặt đi, để dấu những giòng lệ.

Thôi anh về! Tạm biệt.

Điền thẫn thờ nhìn theo bóng Thảo khuất dần ở cuối ngõ.





Đọc tiếp (P/22)
 
Copyright © 2013 Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (Pmanth) | Powered by Blogger