Saturday, May 16, 2015

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/26)



Nguyễn Thị Pmanth

Minh muốn kết hôn với Thảo, nhưng liệu đôi bên cha mẹ của họ sẽ đồng ý?

Hôm nay, sau bữa cơm tối, Minh thu hết can đảm để nói chuyện với ba mình. 

Cha Minh là một người nhà quê, thô lỗ và với tính khí rất nóng nảy, ông ít hay chẳng bao giờ chuyện trò với vợ con trong nhà, đối với vợ con ông thường dùng roi để nói hơn là dùng lời, thấy Minh lẫn quẫn bên cạnh sau bữa ăn, ông đoán chàng có điều gì muốn nói, ông nhìn chàng hỏi:

Có chuyện gì?

Minh ấp úng:

Dạ ... con muốn thưa với ba một việc.

Nói nghe coi.

Năm nay con phải lên Sài Gòn để học, con muốn xin phép ba cưới vợ, để khi xa nhà chúng con có thể giúp đỡ nhau.

Ông lặng im hồi lâu rồi nói:

Ý của tao cũng đã định hỏi con gái ông tư Nghĩa cho mày, con nhỏ coi cũng ngộ đứa lắm, gia đình họ giàu có và nhiều ruộng đất nữa.

Thưa ba, nhưng con chưa từng quen biết gì với cô ấy, thì làm sao có thể cưới người ta về làm vợ được. 

Ông gằn giọng.

Mày không cần phải quen biết trước, cứ nghe lời của cha mày, cưới nó là được.

Minh cố gắng phân trần, xin ba hãy cho con lựa chọn hạnh phúc của đời mình, ba đừng bắt con phải lấy người mà con không yêu thương.

Ba Minh tức giận.

Nuôi cho mày khôn lớn tới như vầy, để rồi bi giờ mày muốn cãi lại lời cha mẹ của mày phải không thằng bất hiếu kia.

Trong nhà Minh là đứa con được ông cưng yêu nhất, vì Minh có gương mặt rất giống ông, chàng siêng năng, học giỏi, biết giúp đỡ và rất vâng lời cha mẹ, vậy mà bây giờ với chuyện cưới vợ, chàng lại dám cãi lại lời của cha chàng.

Minh thấy chuyện đã sắp đến hồi không hay, nên vội nói:

Thưa ba, ba hãy nghỉ ngơi con xin phép ra ngoài có chút việc.

Rời khỏi nhà, đi lang thang lòng Minh cảm thấy buồn bực và chán nãn khi bị ba mình ép buộc làm những điều mà chàng cho là không hợp lý. 

Bây giờ là thời đại gì rồi, mà ông lại muốn ép chàng lấy vợ, vì gia đình vợ giàu có, chàng đâu phải là con gái đâu mà cần phải lấy chồng giàu để bảo đảm cho cuộc đời được nhàn hạ sung sướng, thật là kỳ cục hết chỗ nói, phải làm sao bây giờ, đối với chàng chuyện phải lấy người mà chàng chưa từng quen biết là chuyện không thể nào.

Vừa đi chàng vừa suy nghĩ lung tung, không biết sẽ thuyết phục cha mình như thế nào. Cuối cùng nghĩ mãi cũng không có cách gì khả thi, Minh chợt nhớ tới mấy thằng bạn, hãy tìm tụi nó để vấn kế. 

Trước cửa nhà Tuấn, Minh bấm chuông, Tuấn ra mở cửa.

Ê thằng kia,  lang thang đi đâu vào giờ này vậy. Có chuyện gì thế nhóc?

Bực quá, ông già muốn tớ cưới vợ giàu.

Thế thì càng thích chứ sao. Nếu là tớ, thì tớ sẽ ok ngay.

Thôi cái giọng cà chớn của cậu đi, tớ đang bực mình chết đi được.

Thế cậu có chịu lấy vợ bây giờ?.

Tớ định xin phép ba tớ cưới vợ, nhưng ...thật là chán mớ đời.

Ôi trời.. cậu định lấy con cái nhà ai thế?

Thì còn ai nữa, hãy nghĩ kế hay giúp tớ đi thằng nhóc. 

À, vậy là cậu muốn cưới con bé Thảo?

Ừ, thì sao?

Phải biết đích xác chứ, vì cậu có cả lố con gái, làm sao biết cậu tính cưới cô nào.

Tớ chỉ yêu mỗi con bé Thảo mà thôi.

Được rồi, cậu hãy kể cho tớ biết tại sao lại muốn lấy vợ sớm thế!. 

À, thì việc là .. nếu không kết hôn thì tớ không được gặp nàng. 

Tại sao lạ vậy? 

Cậu không cần biết lý do, cứ hiến kế hay là được.

Okay, okay.. nếu ông già nhà cậu không đồng ý, thì cậu hãy ỉ ôi với bà già, nhờ nói giúp xem thế nào. 

Đó cũng là một cách hay, nhưng khổ nỗi, ba tớ thường không bao giờ nghe lời của bà già.

Vậy thì, cậu hãy viết thư cho ba cậu, và nói nếu không cưới được người cậu yêu thì cậu sẽ tự vẫn.




Ôi trời... kế này có lẽ có hiệu quả đấy, cám ơn cậu, tớ về và viết thư ngay tối nay. Mai mình gặp nhau ở quán cà phê nhé!.
Còn tiếp



Friday, May 1, 2015

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/25)


 
Nguyễn Thị Pmanth

Sau hơn một năm không gặp Minh, bây giờ chàng chợt xuất hiện và muốn cầu hôn, Thảo nghĩ thế nào? Nàng sẽ bằng lòng làm vợ Minh?

Kể cũng lạ, mặc dù đã bao lần Minh làm cho trái tim của Thảo tan nát, nhưng không hiểu sao cứ gặp Minh và nghe Minh nói, thì lòng Thảo lại cứ nhũn ra không thể nào kháng cự hay nói không với chàng. Bên cạnh Minh Thảo thấy mình thật yếu đuối và nhu nhược.

Minh và Thảo cùng sánh bước, họ như đôi chim liền cánh, lòng Thảo bồi hồi buồn vui lẫn lộn, vui vì gặp được Minh sau bao ngày xa cách, còn buồn thì vì băn khoăn không hiểu tương lai của mình sẽ ra sao khi nhớ đến những gì Minh đã làm. Nhưng dù thế nào thì hình như Thảo cũng đã chấp nhận tất cả, nàng chỉ mong ước được ở bên cạnh Minh, người mà nàng yêu say đắm và không bao giờ muốn bị chia xa.

Cánh tay Minh choàng qua vai Thảo, xiết nhẹ vai nàng, em có biết là hơn một năm nay anh nhớ em như thế nào không? 

Anh không thể chờ đợi thêm nữa.

Chúng ta hãy kết hôn! Sau khi mình cưới nhau, anh sẽ vừa học vừa đi làm thêm.

Thảo băn khuăn hỏi:

Tại sao vậy, việc học hành của anh và em đã xong đâu?

Em đừng lo, anh đã tính toán kỹ rồi. 

Sau khi cưới, chúng ta sẽ lên sài gòn sống, anh đã quyết định học y khoa thay vì sư phạm như đã dự tính.

Em cũng tiếp tục học, cho đến khi cả hai chúng ta ra trường. Bạn của anh cũng có đứa lấy vợ trước khi tốt nghiệp đại học. Có chuyện gì to tát đâu mà em lo.

Hôm nay, về nhà anh sẽ nói chuyện với ba mẹ để xin phép cưới em.

Anh không thể chịu nổi nữa, khi tiếp tục không được gặp em, hãy bằng lòng lấy anh?

Giọng Thảo buồn buồn.

Em rất yêu anh, nhưng em cảm thấy lo lắng thế nào ấy. 

Hãy yên tâm, để mặc anh lo liệu, em cứ chờ tin của anh!

Ba mẹ anh sẽ sang nhà em nay mai để xin phép cho chúng ta cưới nhau. 

Đừng bao giờ lừa dối em nữa anh nhé?

Minh ôm ghì người yêu vào lòng, Thảo bồi hồi, với hạnh phúc đến bất chợt.





Đọc tiếp (P/26)

Monday, April 20, 2015

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/24)




Nguyễn Thị Pmanth

Thảo định xuống phố mua ít đồ, cô bé giật mình khi nhận ra Minh đang đứng lóng ngóng ở ngõ.

Tim Thảo như loạn nhịp, cô bé thật sự bối rối. Lâu lắm rồi, Thảo đã không gặp Minh.

Ôi trời.... anh đang làm gì ở đây vậy?

May quá, anh định vào nhà tìm em.

Tìm em? 

Giọng Thảo buồn bã.

Có việc gì không anh?

Anh vẫn sống tốt chứ?

Minh biết Thảo vẫn còn giận mình.

Chàng lúng túng. 

Anh nhớ em quá, nên đánh bạo đến đây, hy vọng gặp em, thật may mắn em định ra phố, nên mới được gặp.

Thảo thấy lòng mềm nhũn, khi nghe những lời nói của Minh

Cám ơn, anh vẫn còn nhớ đến em.

Anh đã đậu vào đại học Bách khoa. Xin chúc mừng. 
 
Em định đi đâu đấy, cho anh tháp tùng với nhé?

Thảo im lặng không nói gì.


Minh âu yếm nhìn sâu và mắt Thảo.

Lâu quá không gặp anh, em có nhớ anh không?

Giọng Thảo nghẹn ngào như muốn khóc.  

Em đã cố quên anh...
 
Minh âu yếm choàng tay qua vai Thảo, kéo nàng sát vào người chàng.  
   
Em yêu, hãy tha thứ cho anh.

Chúng ta hãy kết hôn đi em.

Anh không muốn xa em nữa, anh không thể thiếu em, Thảo ơi!





Anh đã suy nghĩ thật kỹ, cho nên hôm nay anh mới quyết định gặp em.




Đọc tiếp (P/25)

 



Wednesday, April 15, 2015

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/23)



Nguyễn Thị Pmanth

Minh dạo này vừa tìm được công việc làm thêm ở một cửa hàng điện tử, lương cũng kha khá, vì chàng biết sửa đồ điện rất giỏi.

Hôm nay, chàng cảm thấy buồn và nhớ Thảo ray rức, Minh liền mò đến cái quán cà phê, nơi chàng thường ngồi để đợi Thảo.
 
Bước vào quán, nhìn vào chỗ mọi khi chàng vẫn thường ngự ở đó, để nhìn trộm Thảo. Thật tiếc, hôm nay lại có người khác ngồi rồi. 

Minh đành chọn một bàn khác gần đó, nhưng trông ra đường không được thông thoáng như cái bàn cũ.

Sau khi ngồi yên, Minh đưa mắt quan sát người đã chiếm mất cái vị trí tốt nhất của chàng, và chợt giật mình, ôi trời.. anh chàng thường sánh bước cùng Thảo mỗi ngày đây mà, sao hôm nay hắn lại ngồi ở đây vậy? Tại sao hắn không đón Thảo và về cùng nàng? Ôi...tại sao và tại sao?

Chàng lặng lẽ quan sát Điền, tên khốn đẹp trai thật, không thua kém mình chút nào. Chuyện gì đã xảy ra giữa hắn và Thảo vậy? Minh suy nghĩ miên man và cảm thấy thật thắc mắc.

Ở bàn bên kia, Điền đã ăn uống xong từ lâu, mắt đang đăm đăm nhìn ra đường, hình như đang chờ đợi Thảo, đôi mắt Điền trông thật buồn, mặt mày bí xị.

Minh bỗng cảm thấy thỏa mãn, khi nhìn thấy Điền trong điệu bộ của mình mỗi khi ngồi ở đó.

Chuyện gì đã xảy ra với họ vậy nhỉ?. Thôi thì cứ đợi khi Thảo đi ngang, xem dáng vẻ của Thảo thì có thể biết được thội.

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, mãi hơn mười hai giờ, Thảo thướt tha trong chiếc áo dài trắng cùng với một cô bạn chầm chậm bước qua, vừa đi, họ vừa cười nói vui vẻ.

Minh liếc sang bàn của Điền, anh chàng mặt mày buồn thiu.

Sau khi Thảo đi qua rồi, Minh cũng đứng dậy tính tiền rồi ra về.

Vừa đi, Minh vừa huýt sáo, lòng chàng bỗng vui phơi phới. Tại sao thế nhỉ?




Đọc tiếp (P/24)

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/22)




Nguyễn Thị Pmanth


Sau khi đã nói hết nỗi lòng của mình cho Điền biết, Thảo cảm thấy nhẹ nhõm. 





Điền giật mình, choàng tỉnh, suốt đêm qua chàng đã trằn trọc không ngủ, cứ nghĩ đến những lời nói của Thảo, mà thấy lòng quặn đau.

Chàng uể oải ngồi dậy vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt, sửa soan qua loa, Điền đi lang thang và cuối cùng dừng lại trước cổng trường của Thảo.

Ôi trời ....tại sao mình lại ở đây thế này. Nhìn đồng hồ mới 11 giờ trưa, Điền vào một quán cà phê gần đó, gọi điểm tâm, chàng chọn một chỗ khuất trong quán, từ đây chàng có thể nhìn thấy Thảo đi qua trên đường về.
Đọc tiếp (P/23)

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/20)




Nguyễn Thị Pmanth

 

Sau khi đọc xong lá thư tỏ tình của Điền, Thảo suy nghĩ miên man, chàng đúng là loại người bộc trực, nghĩ gì thì nói đó, không loanh quanh rào đón. Điều này, có điểm trùng hợp rất giống tính của Thảo.

 
Thật ra, Thảo cũng có cảm tình với Điền, Điền là loại người mà bất cứ cô gái nào gặp chàng, đều có thể bị "cưa đổ" nếu chàng muốn. Vui tính, lịch thiệp, đẹp trai, con nhà giàu lại học giỏi.

Nhưng tại sao lòng Thảo lại không hề thấy rung động đối với Điền? Mỗi ngày cùng sánh bước với chàng, Thảo mong mình sẽ thích Điền, để có thể quên Minh, nhưng hình như không phải như vậy, đôi khi Thảo quên rằng mình đang đi bên cạnh Điền. Thảo tưởng Điền là Minh, rồi sau đó thấy đau đớn vì biết mình đã lầm lẫn. 

Mỗi lần như thế, Thảo thường tự trách mình, và thầm dặn lòng đừng bao giờ lợi dụng Điền để lấp đầy sự trống vắng của lòng mình.

Điền sẽ bị tổn thương, nếu biết được điều đó. Lòng không yêu, mà cứ tiếp tục để chàng găp gỡ thì thật là quá tàn nhẫn. 

Thảo nghĩ, mình phải nói thẳng với Điền hôm nay, để chàng bỏ cuộc. Không nên dây dưa, càng lâu thì càng không có lợi gì cho Điền.




Đọc tiếp (P/21)

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/21)




Nguyễn Thị Pmanth


Hôm nay Điền đến đón Thảo sớm hơn mọi hôm, vì chàng đang nôn nóng, không biết Thảo có phản ứng như thế nào với bức thư tỏ tình của mình?


 
Mới 11 giờ, Điền lẩm bẩm, thời gian trôi sao mà chậm chạp thế không biết.

Điền đi đi, lại lại trước cổng trường.

Cuối cùng, khi tiếng chuông reo lên inh ỏi, Điền lại giật mình, tim chàng đập loạn xạ, Điền thật sự thấy hồi hộp, bối rối, tại sao thế? Mình đã từng hẹn hò với vô số người đẹp rồi, chứ đâu còn trai tơ gì cho cam. 

Điền cố giữ vẻ bình thản.

Thảo cũng vừa ra tới, cô bé nhìn Điền với ánh mắt thật ấm áp.

Anh đợi em có lâu không?

Anh có cảm tưởng như cả thế kỷ vậy.

Thảo dịu dàng nhìn Điền.

Anh thật là đáng yêu, người chiếm được trái tim của anh quả là diễm phúc.

Em nói thật không?

Anh có biết rằng anh quá hoàn hảo?

Điền mừng rỡ. 

Em làm anh thấy hồi hộp quá trời.

Anh đừng như thế!

Thảo... em nghĩ thế nào về bức thư của anh? 

Em sẽ nói cho anh biết hết những cảm nghĩ của em, nếu anh thấy không dễ chịu, hãy tha thứ cho em, anh nhé!

Điền băn khoăn.

Thảo ơi, em làm anh lo quá!

Dù thế nào, thì anh cũng phải biết rõ về những tình cảm mà em đã dành cho anh.

Chúng ta đã gặp nhau, hình như quá muộn màng, trước khi gặp anh, em đã từng yêu một người, nhưng người đó đã bỏ em để đuổi theo những bóng hồng khác. Bọn em xa nhau lâu rồi.

Em đã cố gắng quên người đó, để có thể đến với anh. Nhưng dù em có cố gắng thế nào, trái tim của em vẫn đau nhói mỗi khi nghĩ đến người ấy. Em thấy như vậy thật bất công đối với anh, bây giờ em chỉ còn biết thú nhận với anh để mong được tha thứ, và xin anh hãy quên em, em không xứng đáng với tình yêu của anh.

Em không muốn lừa dối anh, em muốn anh phải được hạnh phúc bên một người mà lúc nào cũng toàn tâm, toàn ý với anh, đừng giống như em, khi ở bên cạnh anh, em chỉ vẫn nghĩ đến người cũ.

Giọng Điền buồn bã.

Thảo ơi.. em đừng nói nữa, anh cảm thấy trái tim của anh đau quá!

Anh chưa bao giờ yêu ai thật lòng, cho đến khi gặp em. Và đây cũng là lần đầu tiên anh bị từ chối, anh phải sống thế nào trong những ngày tới ...hả em. 

Cám ơn em đã nói thật cho anh biết những điều về em. 

Anh hãy quên em đi, và gặp gỡ những người con gái khác tốt hơn em. Em không muốn anh tiếp tục bị tổn thương vì em, nếu sau này anh biết được sự thật về em, anh còn đau đớn hơn.

Đừng phí thời giờ của anh với em nữa.

Nếu có kiếp sau, em muốn đền đáp những ân tình mà anh đã dành cho em. Còn bây giờ, em không thể nào lừa dối anh Điền ơi.

Hãy tha thứ cho em!

Điền buồn bã.

Mặc dù em không yêu anh, nhưng em cũng không thể cấm anh đừng yêu em.

Anh sẽ chờ đợi em, nếu một ngày nào đó, em cảm thấy cần anh, anh sẽ sẵn sàng đến bên em.

Thảo nhìn Điền, nước mắt ràn rụa.

Cám ơn anh, nhưng em muốn anh hãy quên em.

Nếu anh cứ tiếp tục như thế, em sẽ không yên tâm.

Đã tới ngõ nhà Thảo.

Hãy tìm một người bạn mới anh nhé!

Em sẽ ghi nhớ và khắc sâu tình cảm mà anh đã dành cho em.

Điền nói trong tê tái.

Anh sẽ không thể quên được em đâu Thảo ơi!.

Thảo quay mặt đi, để dấu những giòng lệ.

Thôi anh về! Tạm biệt.

Điền thẫn thờ nhìn theo bóng Thảo khuất dần ở cuối ngõ.





Đọc tiếp (P/22)

Thursday, April 9, 2015

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/19)



Nguyễn Thị Pmanth

Sau khi đọc thư Điền Thảo sẽ có quyết định như thế nào? Nàng sẽ nhận lời với Điền hay sẽ tiếp tục chờ đợi người tình phóng đãng của nàng?

Thảo thấy lòng nặng trĩu, nhưng dù thế nào thì cũng phải đọc thôi.

Thảo thương mến,

Anh thú thật, anh đã yêu em ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ em ở sân trường, rồi bao nhiêu ngày sau đó anh đã đợi em tan học và lặng lẽ theo sau em, mặc dù em vô tình, không hề hay biết. Và bây giờ, được sánh bước cùng em, anh rất hạnh phúc. Anh đang dệt một giấc mơ thật đẹp, trong đó có em, người mà anh ngày đêm mơ tưởng. Không biết em đang nghĩ gì về anh, em có mơ giống như anh đang mơ, hay anh chẳng là gì cả đối với em, nhưng dù em nghĩ thế nào về anh, anh vẫn luôn mong được gặp em, được thương nhớ em, được chờ đợi em mỗi ngày. Anh có tham lam quá không em?

Rồi bây giờ, anh lại trộm nghĩ:

"Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt,

Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm. 

Em có cho phép anh chính thức được hẹn hò và trở thành tình nhân của em?

Anh 
Nguyễn văn Điền



 
Đọc tiếp (P/20)

Wednesday, April 8, 2015

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/18)



 Nguyễn Thị Pmanth


Thảo thẫn thờ, lặng nhìn theo bóng Điền khuất dần. Lòng cô bé bâng khuâng, một cảm xúc thật kỳ lạ. 

Từ lúc quen biết Điền, Thảo hiểu được tình cảm của Điền dành cho mình. Đôi lúc Thảo muốn quên Minh để thử đến với Điền, nhưng những cảm xúc của Thảo đối với Điền thật kỳ lạ, rất khác biệt, không hề giống với cảm xúc Thảo dành cho Minh.

Những lúc bên cạnh Điền, Thảo không thấy lòng mình xao xuyến và rung động như đối với Minh, mặc dù Điền rất ân cần và chu đáo hơn Minh rất nhiều.

Tại sao thế nhỉ?

Chàng luôn luôn nghĩ đến Thảo, mỗi khi lên Sài Gòn có việc, thấy có cái gì hay hay, thích hợp với Thảo, chàng thường mua về làm quà cho nàng, Thảo rất ngại, vì nghĩ mình mắc nợ chàng quá nhiều, nếu không thể báo đáp được thì thật là khổ tâm.

Từ cái máy nghe nhạc, kính mát, áo măng tô thời trang, giày, nước hoa... Thảo không nhận thì chàng cứ nài nỉ cho bằng được.

Lý trí của Thảo khuyên tiến tới với Điền, nhưng trái tim lại bảo không. 

Thôi thì, hãy đọc thư xem chàng viết gì?




Đọc tiếp (P/19) 



Tuesday, April 7, 2015

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/17)




Nguyễn Thị Pmanth

Hôm nay, Điền đón Thảo với tâm trạng hồi hộp, và bồn chồn. Chàng đi tới, đi lui trước cổng trường.


Tiếng chuông báo hiệu giờ tan trường cuối cùng cũng reo vang, cả đám học sinh trai, gái ùa ra, tiếng cười nói gọi nhau ơi ới. Điền đảo mắt tìm Thảo, một lúc sau, Thảo và cô bạn của nàng mới ra.

Thảo thấy Điền thì mỉm cười.

Anh đúng giờ nhỉ?

Chờ em có lâu lắm không?

Anh cũng vừa đến thôi, thật ra Điền đã chờ cả giờ trước đó rồi.

Thuận thấy Điền thì nói với Thảo:

Mai gặp nhau nhé, em giao cô bạn của em cho anh đấy, anh hãy đưa con bé về nhà an toàn nhé!

Điền cười vui, em hãy yên chí .

Điền và Thảo cùng sánh bước.

Điền hỏi:

Em đã nghe hết nhạc chưa?

Dạ có.

Nhạc của anh hay tuyệt.

Ngày mai anh sẽ mang thêm cho em.

Anh đừng như thế, sẽ làm hư em đấy!

Anh chỉ mong mang được nhiều niềm vui đến cho em.

Thảo nhìn sâu vào mắt Minh.

Có thật không?

Chắc chắn rồi, anh sẽ rất hạnh phúc nếu thấy em luôn mỉm cười.

Em dịu dàng, hiền thục, lại còn xinh đẹp nữa

Anh cũng biết nịnh đầm ghê nhỉ.

Anh nói thật đấy, trong mắt anh, em là một cô gái thật hoàn hảo.

Thảo cười e thẹn.

Em không cảm thấy như vậy.

Lúc đó cũng vừa đến ngõ nhà Thảo.

Điền trao vội cho Thảo một phong thư.

Cái gì thế hả anh?

Em hãy nhận và đọc nó lúc về nhà nhé!

Nói xong, chàng bối rối bước vội.








Đọc tiếp (P/18)





Sunday, April 5, 2015

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/16)




Nguyễn Thị Pmanth

Nhớ nhung, hối tiếc
 
Thảo ơi..anh nhớ em, và cảm thấy đau khổ khi nhìn em sánh vai với người khác. Lòng anh đau đớn khi nghĩ trái tim em đã không còn có anh. Anh thật xấu xa và ích kỷ quá phải không em?. Anh rất đáng bị trừng phạt như vậy. Và cho dù thế nào, anh sẽ vẫn mãi yêu em.



Đọc tiếp (P/17)

Saturday, April 4, 2015

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/15)




Nguyễn Thị Pmanth

Tình xa

Thức khuya mới biết đêm dài.

Tâm trạng của Minh thật buồn, chàng sẽ làm gì khi thấy Thảo sánh bước với người mới, chàng đã cảm được nỗi đau mà Thảo đã gánh chịu khi yêu chàng?.





Đọc tiếp (P/16)




Thursday, April 2, 2015

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/14)



 Nguyễn Thị Pmanth

Tình yêu.. anh ơi! cút bắt trò chơi, em sẽ trốn khi anh đuổi tìm.


Điền từ lúc được làm quen với Thảo ở buổi tiệc sinh nhật, chàng rất vui, ngày nào Điền cũng đón Thảo ở trường giờ tan học. Họ cùng sánh bước bên nhau, Điền kể cho Thảo nghe rất nhiều chuyện về chàng, gia đình chàng có một hiệu thuốc Tây, nên sau khi Điền tốt nghiệp về ngành dược, bố mẹ đã giao cửa hiệu thuốc Tây cho Điền trông coi...

Chuyện chàng tình cờ gặp Thảo ở trường, vì có chuyện khẩn cấp phải tìm em gái, chuyện Thảo đã đánh cắp trái tim của chàng như thế nào, những tháng ngày đợi Thảo tan học, và lẽo đẽo theo sau Thảo...v..v... 

Thảo lẫn thẫn nghĩ:

Nếu mình chưa bao giờ gặp Minh, có thể mình sẽ thích Điền.

Em thường thích nghe loại nhạc nào vậy Thảo?

Em thích những bài hát có âm điệu hay .

Nhạc Pháp thì thế nào?

Nghề của em đấy.




Anh có nhiều nhạc Pháp lắm, anh sẽ chọn một số nhạc hay nhất cho em nghe nhé?.

Thôi đừng, nhà của em không có máy hát.

Anh sẽ mang luôn cả máy.

Em không thích làm phiền anh như vậy đâu!

Anh sẽ rất hạnh phúc nếu có thể mang đến niềm vui cho em.

Cám ơn anh. 

Về phần Minh khi nhớ Thảo chàng thường chờ nàng ở một nơi nhất định, nên việc Điền lẽo đẽo theo Thảo từ cái dạo chưa quen biết, cho đến mọi việc diễn tiến như bây giờ. Đều lọt hết vào tầm mắt của chàng.

Minh cảm thấy buồn, khi thấy Điền đã làm quen được với Thảo.

Chắc Thảo đã quên mình rồi.

Thảo ơi! Sao em không chờ anh.





Đọc tiếp (P/15)








Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/13)




Nguyễn Thị Pmanth

Tình yêu như trái đắng, con tim mù lòa. 

Khi yêu, người ta thường quên hết những thói hư tật xấu của người mình yêu, lúc nào cũng muốn bào chữa, biện hộ. Để có thể tiếp tục được yêu. Và lý trí luôn luôn phải chào thua. 

Tưởng rằng đã quên, nhưng sự thật không phải như thế. Tại sao Thảo vẫn còn yêu và nhớ về Minh, khi đâu đó đã xuất hiện một người khác, với đầy đủ điều kiện không hề thua kém chàng. 

Về phần Minh từ dạo xa Thảo, chàng đã bớt rong chơi theo đám con gái luôn bu quanh, những lúc buồn và nhớ Thảo, chàng lại vùi đầu vào sách vở để tìm quên. Kết quả, chàng đã đậu vào Đại học Bách Khoa Sài Gòn.

Những hôm Minh cảm thấy nhớ Thảo ray rức và muốn được gặp nàng, nhưng làm sao bây giờ?

Thảo ơi! Anh sẽ chết vì nhớ em mất...




Minh thầm nghĩ;

Mình vẫn chưa học hành xong, chưa có sự nghiệp làm sao có thể gặp Thảo, nhưng nếu ngắm nhìn nàng ở một nơi nào đó, mà nàng không biết, thì chắc chắn sẽ ổn thôi.

Nghĩ xong là làm ngay.

Chàng đợi Thảo ở một quán cà phê. Từ trường về nhà, chắc chắn Thảo sẽ phải đi qua.

Trong một góc khuất, Minh sẽ nhìn thấy Thảo rất rõ.

Thế là đã giải quyết xong một bài toán không mấy khó.

Chỉ tội nghiệp cho Thảo, khi nhớ Minh, Thảo chỉ biết khóc, thương cho trái tim tan vỡ của chính mình, và mặc dù nhà Minh cách nhà Thảo không xa lắm.




Minh tuy được rất nhiều con gái ngưỡng mộ, nhưng Thảo đối với Minh, cô bé thật đặc biệt và đáng yêu hơn tất cả những cô gái mà Minh đã từng gặp.

Vẻ dịu dàng thuần khiết của nàng hình như không phải cô gái nào cũng có. Minh đã cố gắng "gìn vàng, giữ ngọc" cho người con gái mà chàng yêu thật lòng, bằng cách "vùi dập" những đóa hoa khác. Tuy nhiên, khốn khổ thay, cứ mỗi khi chàng định dở chứng thì đều bị nàng bắt gặp.

"Trớ trêu ông tạo xoay vần,
 đắng cay, đổ vỡ mối tình sắc son".

Đọc tiếp (P/14)

Tuesday, March 31, 2015

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/12)



Nguyễn Thị Pmanth

Tình vẫn chưa yên

Điền đưa Thảo đến tận ngõ nhà Thảo rồi chàng mới về. Khi đi bên cạnh Điền, Thảo bỗng cảm thấy nhớ Minh ray rức, tại sao như thế nhỉ?.

Chắc mình điên mất.

Đã lâu rồi, nỗi nhớ về Minh đã nguôi ngoai trong lòng Thảo. Thế mà, hôm nay, sau khi gặp Điền và sánh bước cùng chàng trên đường về. Lòng Thảo lại thấy buồn và nhớ Minh, nhớ những kỷ niệm nồng ấm ngày cũ.

Minh ơi! Em muốn quên anh, quên dĩ vãng của chúng mình, nếu cứ tiếp tục như vậy, cuộc đời của em chắc sẽ xuống dốc không phanh mất.




Đọc tiếp (P/13)

Monday, March 30, 2015

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/11)


 
By Pmanth

Điền, người thứ hai đã xuất hiện trong đời Thảo. Nhưng tình cảm của Thảo sẽ như thế nào, nàng có thực sự quên được Minh, mối tình đầu, tuy ngắn ngủi nhưng lại quá sâu đậm.
 

Nhỏ ơi, mi đang nghĩ gì mà người cứ thẫn thờ ra như thế?

Ừ... phải rồi, Phượng đang nói gì vậy nhỉ?

Ôi trời!.. ông anh của mình hỏi, Thảo có cho phép anh ấy được làm quen?

Thảo lẫn thẫn.

Anh của Phượng thì cũng như anh của mình, sao ông ấy lại khách sáo thế nhỉ!

Nhỏ đã hứa rồi đấy nhé.

Chiều Thứ Bẩy tuần này, nhà mình có mở môt bữa tiệc nhỏ, anh mình thỉnh thoảng muốn tụ tập bạn bè lại vui chơi, Thảo cũng tham dự nhé!

Ừ... để mình xem...

Xem.. xem cái gì nữa. Thảo sẽ hối hận nếu từ chối lời mời của mình đấy!

Mình sẽ đi cùng với nhỏ Thuận.

Thế thì càng vui, hai bạn nhớ tới đúng giờ đấy.

Tiệc sẽ bắt đầu vào lúc 7 giờ tối.

Mấy hôm nay, Thảo hơi mệt. Đầu óc lúc nào cũng nặng trĩu như mớ bòng bong vì mấy cái công thức toán và vật lý...

Thôi thì, gặp gỡ bạn bè để thư giãn cũng tốt.

Chiều Thứ Bẩy, Thảo trong chiếc đầm trắng, có điểm những chùm hoa nhỏ màu đỏ, trông thật dịu dàng.

Hai cô nàng đến nhà Phượng vào khoảng gần 8 giờ tối.

Nhà của Phượng là một căn nhà có 3 tầng lầu ở cuối hẻm. Trước sân trồng rất nhiều hoa hồng, một giàn hoa giấy màu tím nhạt, leo đầy trên cái cổng hình vòng cung, trông thật vui mắt.

Trong nhà có tiếng đàn, trống.

Thuận bấm chuông.

Một anh chàng cao gầy, rất đẹp trai, bước ra, cười thật tươi nói.

Chào hai cô bé, anh là Điền, rất hân hạnh được gặp hai em.

Thảo nói.

Bọn em cũng rất vui vì được gặp anh.

Xin mời, mọi người đang đợi chúng ta.

Bước vào bên trong nhà, khung cảnh tranh tối, tranh sáng, căn phòng khách khá rộng, một quả cầu làm bằng kính với nhiều hình vuông nhỏ được nối kết lại, sáng lấp lánh treo giữa phòng đang quay nhè nhẹ, tỏa ra ánh sáng lung linh muôn màu, ban nhạc được đặt giữa phòng, ngay bên dưới quả cầu.

Các bạn trẻ, trai gái đứng, ngồi chung quanh khá đông.

Thức ăn nhẹ và một cái bánh sinh nhật to được bày biện trên một cái bàn thật dài, đặt sát vách ở cuối dãy. Tiếng cười nói inh ỏi, Thảo và Thuận không quen ai trong bữa tiệc này, ngoài Phượng và với Điền chỉ được mới vài phút trước đó.

Điền hỏi:

Hai em uống gì? Nước trái cây hay Champagne?

Anh cho bọn em nước trái cây được rồi.

Điền trở lại với hai ly nước nho. Hai em hãy tự nhiên nhé!







Thảo đảo mắt tìm Phượng.

Con bé chắc còn mãi trang điểm hay bận bịu ở đâu chưa thấy.

Thảo hỏi Điền:

Phượng đâu rồi anh?

À...chắc là đang chạy loanh quanh đâu đấy. Lúc đó, Phượng cũng đang từ phía sau đi lên.

Hôm nay, con bé mặc chiếc đầm màu xanh nhạt, tóc vén cao trông thật dễ thương.

Phượng cũng vừa nhìn thấy Thảo.

Hai bạn đến trễ vậy, mình cứ tưởng bị Thảo cho leo cây luôn rồi chứ!

Điền từ lúc Thảo đến, sau khi lấy nước cho hai đứa vẫn đứng cạnh Thảo, nói gì đó với Thảo, nhưng vì trong nhà hơi ồn, nên Thảo không nghe được gì, nhưng cô bé cũng cứ ừ, à, vâng.. dạ đại cho xong.

Đèn bỗng bật sáng.

Phượng bước ra giữa phòng, cầm micro thử xem âm thanh tốt chưa, đoạn giới thiệu.

Chào mọi người, và tất cả các bạn.

Cám ơn mọi người tối hôm nay đã có mặt trong bữa tiệc nho nhỏ này, để cùng chúc mừng sinh nhật anh Điền, cũng là nhân vật chính của đêm nay.

Đèn chợt tắt, căn phòng chìm trong ánh sáng lung linh của những ngọn nến.

Phượng nói tiếp:

Chúng ta hãy cùng hát mừng sinh nhật cho anh ấy!

Xin mời anh Điền bước ra để chuẩn bị thổi nến!

Tiếng nhạc trổi lên bài Happy Birthday, mọi người vỗ tay cùng hát vang.

Điền bước ra, đến bên cạnh chiếc bánh sinh nhật, chờ các bạn hát xong, Điền vui vẻ thổi nến và nói cám ơn tất cả mọi người.

Phượng hỏi:

Đố các bạn chiếc bánh hôm nay có bao nhiêu ngọn nến?

Cả đám lao nhao, bao nhiêu, bao nhiêu?

Nếu muốn, các bạn cứ đếm thử xem, xin mời mọi người, ai muốn lên đây đếm.

Các bạn của Điền, nhốn nháo, ê Điền, để tao đếm cho, này nhé! 26 hay 27 nhỉ?.

Phượng nói.

Xin mọi người chú ý, hôm nay chúng ta có hai người bạn mới, để Phượng giới thiệu cho mọi người làm quen nhé!

Xin mời, Thảo và Thuận lên đây đếm nến. Rồi tiện thể, giới thiệu thân thế và sự nghiệp của mình cho mọi người biết .

Cả bọn cười ầm, đúng.. đúng.

Tiếng ồn ào cứ như ong vỡ tổ, đám con trai hét lên.

Ý kiến hay đấy

Mời hai người bạn mới bước ra để mọi người được chiêm ngưỡng dung nhan tí nhé!

Thảo mắc cở bảo:

Thuận lên đi, Thảo ngại lắm.

Thuận nói:

Thảo phải lên thì thích hợp hơn.

Lúc đó, Điền đã đến bên Thảo, chàng tươi cười, khoác vai Thảo và Thuận nói:

Đừng sợ bọn nó, anh sẽ hộ tống hai em, đừng lo.

Thảo đành phải bước theo Điền, đến bên chiếc bánh sinh nhật.

Điền đưa micro cho Thảo và nói:

Trước tiên, em hãy tự giới thiệu về em với mọi người nhé!

Thảo bối rối, đỡ lấy micro.

Xin chào mọi người, em tên Thu Thảo và bạn của em là Thuận, đang học lớp 11, Ban A, bạn học cùng trường với Phượng.

Rất mong được làm quen với tất cả.

Giọng của đám con trai ồn ào hẳn lên, được lắm, được lắm, chúng ta hãy vỗ tay để đón chào hai người bạn mới.

Em được mọi người hoan nghênh và chào đón rồi đó.

Bây giờ em hãy đếm đèn cầy để biết anh bao nhiêu tuổi nhé?

Thảo cười nhẹ.

Vâng, thế anh cứ nói cho em biết luôn đi, để em khỏi mất công đếm, cả đám người cứ nhìn chăm chú vào em, thật ngại quá.

Có anh bên cạnh em đừng lo! Cứ từ từ mà đếm đi cô bé.

Thảo đành đưa từng cây đèn cầy lên để mọi người cùng đếm.

Một ....năm... mười ... hai mươí.... hai mươi bẩy.

Cả đám con trai láo nháo.

Chúng mày ơi! Thằng Điền gà tồ nhà mình chỉ mới có 27 cái xuân xanh thôi, còn trẻ chán.

Rồi cả bọn lại cười vang.

Em giúp anh cắt bánh chia cho mọi người nhé!

Vâng.

Phượng cũng giúp anh mình, mang bánh chia cho mọi người.

Ăn bánh xong, thì đến mục ca hát, mọi người lần lượt lên hát tặng cho Điền.

Thảo thấy hơi mệt nên xin phép về trước.

Điền nài nỉ, sao em về sớm vậy, hãy ở thêm với bọn anh một lát.

Em chỉ xin phép được đi đến 9 giờ thôi.

Thôi được, anh sẽ đưa em một quãng nhé!

Không cần đâu, bọn em về cùng nhau được rồi.

Anh hãy lo tiếp đãi bạn bè.

Tụi nó bận lo hát hò chẳng để ý vắng anh đâu, em đừng lo.

Anh muốn đưa em một đoạn.

Cám ơn anh.

Đừng khách sáo nữa cô bé.

Xin lỗi anh. Bọn em không biết hôm nay là sinh nhật của anh.

Với anh thì ngày nào cũng là sinh nhật.

Vui nhỉ?

Em sẽ gửi Phượng quà sinh nhật cho anh sau nhé!

Thôi đừng, anh không còn ở cái tuổi mong được quà sinh nhật đâu, em đừng bận tâm về chuyện đó!.






Đọc tiếp (P/12)

Saturday, March 28, 2015

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/10)





Pmanth


Cuộc Tình tan

Nước mắt Thảo rơi ướt đẫm lá thư của Minh. Anh ơi! Trái tim của em đau quá... em sẽ cố gắng quên anh, quên tình yêu của chúng mình.



Cuộc tình... mà tôi đã biết tàn rồi.

Cuộc tình... mà tôi đã nghe tàn phai,

Than ơi...! tôi biết...tôi vẩn mong ước.

Uớc mong....nhưng biết sẽ mơ hoài công,

Một mình buồn lo đi giữa cuộc đời.

Buồn ơi....! Tôi chơi vơi giữa giòng đời,

Than ơi..! Tôi khóc cho tới khi sáng.

Tôi oán ghét.. tôi ghét tôi trong màn đêm,

Mà lòng chua xót... mãi đớn đau..

Trong hồn tôi, hỡi ơi..! Khi đời tôi, 

Đã xa ...vắng anh rồi.

Và lòng chua xót, mãi đớn đau,

Đã từ lâu, hỡi ơi ôi mối tình hoa.

Sẽ phai tàn mau.






Thế rồi, thắm thoát mà họ đã xa nhau cũng được hơn một năm.

Thời gian là liều thuốc sẽ chữa lành mọi vết thương, kể cả vết thương lòng.

Thảo đã bớt ủ rủ. Nỗi buồn có lẽ cũng đã nguôi ngoai.

Mỗi ngày, sau giờ tan trường, Thảo thường đi bộ về nhà, dạo gần đây, đằng sau Thảo, lúc nào cũng có một anh chàng lẽo đẽo theo sau, nhưng Thảo không để ý.





 

Một hôm, Phượng cô bạn cùng trường, nhưng không cùng lớp nói với Thảo:

Thảo có biết anh Điền không?

Thảo ngơ ngác.

Là ai thế?

Anh của mình.

Thế thì sao?

Anh ấy thích Thảo đấy.

Ồ! Vậy hả?

Để xem... mình có gặp anh ấy bao giờ chưa nhỉ?

Có đấy, nhưng Thảo lại không biết.

Anh ấy biết Thảo rất rõ, nhưng hình như Thảo lại không biết gì về anh.

Biết làm sao?.

Phượng nói:

Dạo này, ngày nào anh ấy cũng đi theo Thảo từ trường về đến tận ngõ nhà Thảo đấy, Thảo thật sự không biết?

Mình không để ý.

Anh ấy nói đã thích Thảo lâu lắm rồi. 

Mấy hôm nay, anh ấy năn nỉ mình nói hộ vài lời với Thảo.
Đọc tiếp (P/11) tại đây





Friday, March 27, 2015

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/9)

 
Pmanth

Chia tay

Thảo cảm thấy buồn thê thảm, tan học. Cô bé quyết định phải làm một điều gì đó để tâm trạng bớt tồi tệ.

Thảo rủ Thuận, cô bạn học cùng lớp và cũng rất thân.

Nhỏ ơi, có muốn cùng đi Ciné với mình không?

Thuận lo lắng nhìn Thảo, nhỏ không định về nhà bây giờ à?

Không.

Tụi mình đi luôn sao? 

Ừ.

Okay, được thôi




Thế là hai đứa mua vé vào rạp. Thảo chọn một phim vui nhộn "Triệu phú bất đắc dĩ" với các diễn viên hài hước: Thanh Việt, Phi Thòng, Tùng Lâm, Thanh Hoài, Khả Năng.

Phim quá vui. Đôi bạn ôm bụng cười, chảy cả nước mắt, cười muốn té xuống ghế luôn.

Sau khi xem phim, Thảo cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn nhiều.

Nỗi buồn vì hờn ghen hình như đã tạm thời lánh mặt.

Ra khỏi rạp. Thảo cảm thấy đói, vì suốt từ chiều hôm qua, sau khi ở nhà Minh về, Thảo không hề ăn uống, cô bé trốn trong phòng, ngủ li bì suốt ngày hôm đó. Sáng dậy, thì đi học luôn và mãi đến bây giờ vẫn chưa ăn uống gì.

Đi ăn nhé?

Được.

Đôi bạn vào một quán hủ tiếu.

Thuận hỏi:

Thảo có chuyện buồn sao?

Có phải chàng của nhỏ lại làm điều gì khiến nhỏ buồn?

Thảo nói:

Chuyện buồn của mình? Hãy để cho nó trôi qua một cách tự nhiên.

Thuận dịu dàng nhìn bạn.

Ừ, nếu nhỏ không muốn nói thì thôi.

Mình sẽ kể cho nhỏ nghe nếu là chuyện vui, còn chuyện buồn, mình muốn chịu đựng và giữ kín.

Như vậy nhỏ sẽ buồn lắm.

Tại sao người khác cũng phải buồn theo mình?

Nhưng, ta muốn chia sẻ với nhà ngươi được hông?

Cám ơn nhỏ, mình sẽ kể khi nào tâm trạng mình không còn buồn chán nữa.

Ăn uống xong, đôi bạn chia tay.

Thuận về nhé, hôm nay cám ơn nhỏ đã cùng đi Ciné với mình. 

Tâm trạng mình đã khá hơn nhiều rồi.

Được, tụi mình gặp nhau ở trường ngày mai.

Về đến nhà, Thảo vào phòng, nằm trên giường suy nghĩ, hôm qua chuyện gì đã xảy ra với mình vậy? 

Nỗi buồn vừa vơi đi được một lát, bây giờ hình như lại đang kéo ập đến.

Thảo lấy lá thư của Minh ra đọc. Những dòng chữ nghiêng nghiêng thật bay buớm của chàng vẫn như thế, cô bé thấy lòng mình thật trống rỗng và buồn mênh mông.



Em yêu dấu,

Anh thật xấu hổ không biết phải nói gì? Bởi vì anh đã đánh mất lòng tin yêu ở em, anh cũng không dám nói lời xin lỗi em, khi anh vẫn tiếp tục làm em bị tổn thương. 

Đừng bao giờ tha thứ cho anh, anh đã làm em đau đớn, mặc dù anh rất yêu em. Anh có quá mâu thuẫn với chính mình không? Khi yêu một người, nhưng lại qua đêm với rất nhiều người khác, bản năng trong con người của anh, đôi khi thật xấu xa. Anh cố gắng chung thủy với em nhưng anh vẫn tiếp tục làm cho em đau khổ.

Chiều hôm qua, sau khi nhìn thấy chiếc bánh sinh nhật cho tình yêu của chúng mình, nằm lạnh lẽo ở thềm nhà, anh biết em đã khóc rất nhiều. 

Trái tim bé nhỏ của em lại thêm một lần vỡ vụn. Bây giờ anh rất nhớ em, muốn gặp em, ôm em vào lòng, lau những giọt nước mắt đã phải rơi vì anh.

Chắc em đang oán hận và căm ghét anh nhiều lắm? Nếu muốn khóc em hãy khóc.

Anh nghĩ, mình cần phải sửa đổi bản thận, cũng phải sớm lo lập công danh nữa. Để chúng ta có thể sớm kết hôn. 

Được như vậy, anh mới dám gặp lại em, để xin lỗi và mong được tha thứ.

Còn bây giờ anh chỉ hy vọng được nhớ em và yêu em trong xa vắng. Anh vẫn mãi mãi yêu em.

 

Người yêu của em

Phan Văn Minh







(Đọc tiếp (P/10))


Thursday, March 26, 2015

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/8)



Pmanth

Men tình chưa uống đã cay.

Thảo không khóc, nhưng nước mắt cứ tuôn rơi. Lòng cô bé đau đớn khi nghĩ đến Minh, mình phải làm gì bây giờ? Anh ta là một người phóng đãng như vậy sao?

Hôm nay, đã là ngày 23, mọi người sẽ đưa ông Táo về trời. Chỉ còn vài hôm nữa thì đến ngày Mùng Một Tết, Thảo sẽ được 17 tuổi, mỗi năm đến ngày này, cũng sẽ là ngày kỷ niệm bắt đầu cuộc tình của Minh và Thảo, với tuổi 17, Thảo còn quá ngây thơ, hồn nhiên..nhưng cô bé lại sớm nếm trải nỗi đau của tình yêu.

Mười lăm tuổi biết yêu, mười sáu tuổi hẹn hò, và sắp 17 tuổi thì có lẽ sắp phải nói lời chia tay. Thật tội nghiệp, ai bảo biết yêu sớm làm chi.




Hôm nay đến trường, Thảo thấy Thúy em gái của Minh đang đứng đợi. 

Thúy mỉm cười bước nhanh đến bên Thảo.

Thúy hỏi:

Hai người giấu kín nhỉ! 

Bồ đã bị ông anh mình "cưa đổ" hồi nào vậy? Ổng nhờ Thúy đưa cái này cho Thảo nè. 

Thảo cười gượng gạo.

Cả hai cùng đi vào lớp.

Tâm trạng của Thảo thật buồn chán, nhìn thầy giáo đứng trên bục giảng .

Cô bé thẫn thờ suy nghĩ, đáng lẽ mình không nên hẹn hò, mà phải lo học hành, thì bây giờ đâu phải chịu cảnh cay đắng như thế này.

Nhưng làm sao Thảo có thể kiểm soát được trái tim của mình. 

Buồi học kéo dài lê thê.

Hình như, ông Trời đang trừng phạt Thảo. 

Đọc tiếp (P/9)

Wednesday, March 25, 2015

Đối phó với "người thứ 3"




Theo Trí thức trẻ

Đối phó với sự xuất hiện của người thứ ba, thật chẳng dễ dàng. Nếu rơi vào trường hợp này, sự bình tĩnh, và lòng độ lượng được đặt lên hàng đầu.


"Dùng bạo lực với người thứ 3 là một hạ sách"

Đứng trước tình huống phát hiện người thứ 3 xuất hiện. Việc cần thiết nhất lúc này có lẽ là bạn nên bình tĩnh, đừng để giận quá mất khôn có khi lại khiến tình hình càng xấu đi.

Có câu nói


"Đàn ông tốt rất nhiều, anh ta sẽ không bao giờ đi ôm người phụ nữ khác". Nhưng trong xã hội này, có rất nhiều phụ nữ xấu sẽ giang tay ra ôm lấy người đàn ông của bạn. Vì vậy, lúc biết tin về người thứ 3, phải thật bình tĩnh, nếu không sẽ đánh mất tất cả những gì bạn đang có vì họ.

Hãy ngồi lại nói chuyện thẳng thắn với chàng hay nàng. Nếu thật sự họ có người thứ 3, hãy cố gắng kéo họ về phía mình. Cho dù bạn rất giận, có thể bạn không cần họ, nhưng con bạn cần có tình yêu của bố mẹ,.

Hãy tìm mọi cách giữ lấy mái ấm hiện tại của gia đình. Người ta thường nói:


"Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm". 

Có lẽ đây là lúc mà người vợ cần ‘xây tổ ấm’ hơn bao giờ hết. Không nên dùng bạo lực, vì đó là cách làm cho họ ghét bạn hơn và muốn bảo vệ người kia. Và họ sẽ không bao giờ hiểu là bạn đang muốn giữ hạnh phúc gia đình.

"Nói chuyện rõ ràng với người thứ 3"

Trước hết, bạn phải tìm hiểu thật kỹ xem cô ta hay anh ta là ai, có thật sự là người thứ 3 hay không? Bởi nếu không cẩn thận trách lầm người khác thì vừa gây tổn thương cho họ, vừa có hại cho bạn.


Nếu đúng sự thật, bạn hãy thẳng thắn nói chuyện với họ. 





Nói chuyện với vợ hoặc chồng của bạn

Trong cuộc nói chuyện, bạn hãy cảnh báo rằng, mình đã biết hết mọi chuyện, rằng bạn muốn chàng hoặc nàng có lời giải thích cụ thể. Tuy nhiên, đừng dồn họ vào chân tường.



Nếu có thể, cả hai hãy xa nhau trong một thời gian để xem tình cảm của 2 người đang ở mức độ nào, liệu không có họ bạn sẽ vẫn có thể sống ổn? Nếu chính bản thân bạn thấy vẫn còn tình cảm, đừng phủ nhận điều đó mà hãy thể hiện cho họ biết để họ có cơ hội xem xét lại mọi chuyện.

Hãy tự nhũ "Không ai là người không phạm sai lầm, nếu mình vẫn muốn giữ hạnh phúc cho gia đình, hãy biết kiềm chế và học cách tha thứ".

Có quá nhiều ‘tấm gương’ ngoài đời mà ai trong chúng ta cũng từng được chứng kiến: 


Hạnh phúc rất mong manh, muốn xây dựng và giữ gìn thì khó, còn muốn phá bỏ thì quá dễ. Và lúc này tình cảm của bạn là điều quan trọng. Nếu sau thời gian xa nhau, suy nghĩ kỹ càng, bạn cảm thấy không thể kết hợp lại với họ, thì hãy ly hôn để giải quyết mọi chuyện và tìm kiếm hạnh phúc mới.

Nếu chính bản thân chàng hay nàng là người ‘bị động'. Và chàng hay nàng vẫn còn nghĩ tới gia đình, nhưng chỉ nhất thời lầm đường lạc lối, thì bạn - nếu vẫn còn yêu chồng hay vợ,  thì nên kềm chế cơn giận dữ, sự oán hờn... hãy nghĩ tới những đứa con của bạn. Những đứa trẻ vô tội sẽ thế nào trước quyết định vội vàng của cha mẹ chúng? Bạn hãy cho chàng hay nàng một cơ hội, để có thể quay về với những người mà họ yêu thương thật sự chứ đừng đẩy họ vào ‘sự mơ mộng’ nhất thời kia.

Ngược lại, nếu chính bản thân chàng hay nàng là người ‘chủ động’ trong mối quan hệ này, dù bạn đã hết lời cảnh báo, khuyên răn đủ cách mà họ vẫn không từ bỏ người thứ 3, bạn nên chấm dứt. Để giải thoát cho chính bạn và họ. Tình cảm phải đến từ 2 phía, hạnh phúc là phải do 2 người cùng nhau xây dựng và bảo vệ.

Cái gì cũng có giới hạn, cả người vợ và người chồng trong gia đình đều phải biết rõ giới hạn trong hôn nhân để biết dừng lại đúng lúc”.

Tất cả các bạn gái khi phát hiện ra kẻ thứ ba đều cảm thấy thất vọng, bất lực. Và trong những lúc tinh thần không minh mẫn, tất cả chúng ta đều nói ra những điều không dễ nói cũng chẳng dễ nghe, làm những việc biến mình từ người đáng thương thành người đáng trách.

Một khi đàn ông không thừa nhận thì dù bạn bắt tận tay, day tận mặt, họ vẫn có những lý lẽ khiến bạn càng rối như tơ vò. Đấy là chưa kể đến tình huống người thứ 3 còn đổ thêm dầu vào lửa. Vì thế, đừng cố gắng nói bóng nói gió, đá thúng đụng nia cũng như ép cung chàng phải cúi đầu nhận tội.
 

Hãy chọn thời điểm, khi mà ta đã bình tĩnh và cân nhắc kỹ càng, để nói chuyện. Đừng nói quá nhiều về cảm giác của mình. Cũng đừng khơi sâu vào câu chuyện 'tại sao' mà chỉ nên dừng lại ở việc ‘Em đã biết!’.

Hiệu quả thì còn tùy vào từng người đàn ông cũng như bản tính của họ. Người đàn ông xứng đáng là người có câu trả lời bằng hành động tích cực sau cuộc nói chuyện. Còn nếu anh ta vẫn cứ chứng nào tật ấy. Tiếp tục lừa dối trong tình yêu, thì bạn đừng nên vì người không yêu mình mà tự hủy hoại bản thân. Những lúc như vậy, hãy cố gắng yêu thương bản thân mình nhiều hơn.
 
Copyright © 2013 Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (Pmanth) | Powered by Blogger