Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/8)
Pmanth
Men tình chưa uống đã cay.
Thảo không khóc, nhưng nước mắt cứ tuôn rơi. Lòng cô bé đau đớn khi nghĩ đến Minh, mình phải làm gì bây giờ? Anh ta là một người phóng đãng như vậy sao?
Hôm nay, đã là ngày 23, mọi người sẽ đưa ông Táo về trời. Chỉ còn vài hôm nữa thì đến ngày Mùng Một Tết, Thảo sẽ được 17 tuổi, mỗi năm đến ngày này, cũng sẽ là ngày kỷ niệm bắt đầu cuộc tình của Minh và Thảo, với tuổi 17, Thảo còn quá ngây thơ, hồn nhiên..nhưng cô bé lại sớm nếm trải nỗi đau của tình yêu.
Mười lăm tuổi biết yêu, mười sáu tuổi hẹn hò, và sắp 17 tuổi thì có lẽ sắp phải nói lời chia tay. Thật tội nghiệp, ai bảo biết yêu sớm làm chi.
Hôm nay đến trường, Thảo thấy Thúy em gái của Minh đang đứng đợi.
Thúy mỉm cười bước nhanh đến bên Thảo.
Thúy hỏi:
Hai người giấu kín nhỉ!
Bồ đã bị ông anh mình "cưa đổ" hồi nào vậy? Ổng nhờ Thúy đưa cái này cho Thảo nè.
Thảo cười gượng gạo.
Cả hai cùng đi vào lớp.
Tâm trạng của Thảo thật buồn chán, nhìn thầy giáo đứng trên bục giảng .
Cô bé thẫn thờ suy nghĩ, đáng lẽ mình không nên hẹn hò, mà phải lo học hành, thì bây giờ đâu phải chịu cảnh cay đắng như thế này.
Nhưng làm sao Thảo có thể kiểm soát được trái tim của mình.
Buồi học kéo dài lê thê.
Hình như, ông Trời đang trừng phạt Thảo.
Đọc tiếp (P/9)
Post a Comment