Sunday, March 22, 2015

Tình chỉ đẹp khi còn dang dở

Tình chỉ đẹp khi còn dang dở



Nguyễn Thị Pmanth
 

Phiên chợ cuối năm 

Một phiên chợ chiều ngày 30 Tết, năm 1972, mọi người, ai nấy vội vã, kẻ mua, người bán. Những người sắm sửa trễ nhất, đang lăng xăng, mua vội những thứ cần thiết. Chắc họ mong sẽ có chút gì đó mang về nhà, để gia đình có vài món ăn của ngày Tết, chuẩn bị chào đón năm mới.

 

Họ có thể là những người nghèo nhất, ngày cuối cùng của một năm, mới nhận được tiền công hay do cố vay mượn được chút tiền, rồi chiều 30 vội vã sắm sửa Tết trễ, cũng có thể họ là người quá bận rộn, đến ngày cuối mới cuống cuồng sửa soạn mua sắm.

Bà Bẩy bán trái cây ở chợ cũng vậy, số trái cây của bà vừa bán hết sạch vào chiều 30 Tết, khiến bà rất vui, vì chắc sẽ được một mẻ lời lớn, bà chỉ chừa lại một ít trái cây, đủ để chưng trên bàn thờ tổ tiên. 

Sáng nay, lúc các con bà trông hàng, bà cũng đã tất tả chạy đi mua sắm vài thứ để chiều nay về nấu nướng vài món gì đó.

Giọng bà vui vẻ gọi các con.

Mấy đứa dọn dẹp lẹ lên con, rồi mình lo về sớm. 





Đào em của Thúy vui vẻ, vâng dạ, tụi con chỉ cần 5 phút thôi là tất cả mọi thứ sẽ sẵn sàng, mình chỉ cần khiêng đồ xuống bến, là về được rồi má à. 

Bà Bẩy cười hiền lành, ừa phải rồi, má còn phải nấu nướng nữa .

Nhớ bưng cặp dưa hấu cẩn thận để rớt bể đa, còn mấy trái vú sửa, quýt và mấy trái bưởi năm roi nữa đó.

À, còn chục mận hồng đào nữa, mấy đứa nhẹ nhẹ tay nghe con.

Dạ, má đừng lo, má hãy giữ túi tiền của má cho thật chặt, về đến nhà, má đếm xem bữa nay mình bán lời được nhiều hôn? 




Bà Bẩy cười vui, dịu dàng nói, ừa... chắc năm nay nhà mình lời cũng được bộn đó..

Thôi được rồi, mấy đứa dọn dẹp lẹ lẹ đi, má đi xuống bến đò về trước đó.





Minh anh Thúy, cũng vừa từ nhà sang giúp mẹ và phụ các em dọn hàng sớm, để còn về lo đón giao thừa nữa. 

Thảo bạn Thúy, cả hai đều 15 tuổi.

Thảo gặp gỡ và quen biết Minh vào cái ngày Thảo mang bài đến cho Thúy mượn để chép lại, vì có mấy hôm Thúy bị ốm không đi học được.

Thảo đã gặp Minh hôm đó, người anh thứ của Thúy và cô bé đã yêu chàng, ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Có phải chăng? Đó là mối tình sấm sét mà người ta thường nói, hay tiếng sét ái tình gì đó, mà ở tuổi Thảo, cô bé chưa thực sự hiểu nổi.

Thế là, cũng kể từ ngày đó, Thảo đã thầm thương, trộm nhớ anh trai của bạn mình. 

Tối 29 Tết, Thảo xin phép bố mẹ ra chợ bán hàng, phụ giúp bạn, và cũng vì bán chợ đêm rất vui, lúc Minh đến, Thảo mắc cở, trốn sau lưng bạn.

Minh thấy Thảo thẹn thùng đứng cạnh Thúy thì hỏi:

Ủa! Thảo cũng ở đây giúp má anh nữa hả. 

Thảo đáp nhỏ.

Dạ, em giúp bác và Thúy hồi tối hôm qua đến giờ. 

Minh nhìn Thảo với vẻ biết ơn.

Chàng nói: cám ơn Thảo nhiều lắm.

Dạ, em thấy bán chợ Tết rất vui, nên thích lắm, em mong mỗi năm đều được giúp bác gái bán hàng ở chợ đêm.

Thế thì nhất em rồi đấy, chúng ta mau về sớm thôi!





Cả bọn lục tục khiêng cần xế, thúng, rổ xuống bến đò để qua sông, vì nhà của bà Bẩy ở bên kia sông.

Buổi chiều thật ấm áp và dễ chịu.

Vạt nắng chiều ngày cuối năm, còn sót lại chiếu hồng trên mặt sông, soi nhẹ vào mặt Thảo như chọc ghẹo cô bé, Thảo nheo mắt lấy tay che nắng.

Minh thấy thế, vội lấy cái mũ lưỡi trai đang đội của mình, đội cho Thảo, rồi nhìn sâu vào mắt Thảo, cái nhìn thật ân cần và ấm áp.

Tim Thảo đập rộn ràng, liên hồi vì ánh mắt của chàng trai mà cô bé đã thầm yêu.

Cô bé vừa sung sướng, vừa bối rối thầm nghĩ. Hẵn chàng cũng thích mình, như mình thích anh ấy?

Thời gian trôi thật nhẹ nhàng trên giòng sông nhỏ, với con nước đang lớn dần lên gần sắp lé đé đến mé sông. 

Thảo mong cho thời gian ngừng trôi, để khoảnh khắc đẹp đẽ này sẽ ở mãi với cô bé.




Nhưng rồi con thuyền cũng phải cặp bến, cả bọn lại lục tục khiêng đồ đạc lên, để về nhà bà Bẩy. 

Thảo giúp Thúy xếp dọn đồ đạc xong, cô bé xin phép về, sau khi không quên chúc cho bà Bẩy một năm mới thật nhiều may mắn.

Bà Bẩy khen Thảo, con gái giỏi lắm.

Minh nhẹ nhàng đến bên Thảo, chàng trao cho Thảo một cái thiệp Tết và một phong bao lì xì màu đỏ. 

Thảo sung sướng nhìn chàng. 

Cám ơn anh, chúc anh năm mới này, ngày đi thi sẽ đỗ Tú Tài thật cao. 

Chắc chắn rồi, Minh tự tin đáp.

Sáng Mùng 1 Tết, em hãy sang mừng tuổi anh. Chúng ta sẽ cùng nhau "bát phố".
 Thảo sung sướng đáp, vâng em sẽ sang thăm anh vào ngày mai, để được thêm một bao lì xì nữa.

Trên đường về nhà, Thảo bồi hồi vì món quà bất ngờ của Minh. 

Trước đây, thỉnh thoảng Thảo được gặp chàng, mỗi lần đến chơi với Thúy. Tuy nhiên, những lần ấy chàng chỉ mỉm cười như để chào Thảo, chứ cả hai chưa bao giờ nói chuyện với nhau. Vì có lẽ Thảo rất hay mắc cở, nhất là lúc phải đối diện với người mình yêu.

Chiều hôm nay, rõ ràng đã có tiến bộ.

Về đến nhà, Thảo nhảy ùm xuống sông, cô bé tung tăng trong làn nước mát dịu, lòng sung sướng khi nghĩ đến giây phút hạnh phúc bên Minh, trên chiếc thuyền nhỏ cùng với ánh mắt đắm đuối của chàng, trái tim Thảo thật sự xao xuyến.

Tắm gội xong, Thảo lên giường, cô bé nhẹ nhàng mở cánh thiệp xuân, để xem chàng viết gì, và thật là ngạc nhiên, mùi hương thoang thoảng của một loài hoa nào đó đã được Minh ân cần ướp lên cánh thiệp, cùng với nét chữ nghiêng nghiêng thật bay bướm của chàng.

Thảo mến,

Chúc em một mùa xuân thật vui tươi và nhiều hạnh phúc.

Anh
Phan Văn Minh 

Thảo lan man suy nghĩ, chàng có thích mình không nhỉ? Tim Thảo đập mạnh, và cô bé cảm thấy thật hạnh phúc. 

Ngoài kia, trời đã tối hẵn, đêm cuối năm. Bầu trời trong vắt đầy sao, nhưng hơi tối, làn gió thổi nhẹ qua những phiến lá nghe xào xạc, lao xao rồi khe khẻ luồn nhẹ vào khung cửa như muốn ve vuốt, mơn man hôn lên đôi má cô gái thơ ngây đang nhớ nhung người trong mộng.

Đâu đó tiếng pháo nổ đì đùng vang rền khắp nơi nghe thật vui tai.

Thảo chợt thấy nôn nao mong cho trời mau sáng. 

Đọc tiếp tại đây (P/2) 

Post a Comment

 
Copyright © 2013 Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (Pmanth) | Powered by Blogger