Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/5)
Nguyễn Thị Pmanth
Hờn ghen
Chiều Thứ Bẩy, sau giờ tan học ở Hội Việt Mỹ, Thảo cùng Yến rủ nhau vào Quán Ngọc để giải khát, hai cô gái trẻ chọn một bàn khuất ở cuối quán. Từ đây, họ có thể quan sát được bốn phía, nhưng lại ít bị những người ngồi cùng quán chú ý.
Hai đứa đang nói cười vui vẻ, Thảo chợt tái mặt khi nhận ra Minh đang dìu một cô gái lạ vào quán, họ chọn một bàn, gần cửa chính, nhìn ra đường, quay lưng lại phía Thảo và Yến.
Tay Thảo run rẫy, Tim cô bé thắt lại.
Thảo im lặng quan sát Minh và cô gái, Yến chưa bao giờ gặp Minh, nên vô tình không hề hay biết nỗi tê tái của bạn.
Minh âu yếm quàng vai cô gái, Thảo thấy đất trời như sụp đổ, cả người Thảo choáng váng. Yến vẫn tiếp tục nói huyên thuyên, nhưng hình như tai Thảo không còn nghe thấy gì nữa.
Giọng Thảo thẫn thờ
Yến, mình về thôi.
Khi cả hai sắp tiến gần đến chỗ bàn của Minh, Thảo bảo bạn, nhỏ về trước nhé, mình muốn chào người quen.
Được, gặp nhau tuần sau nhé.
Thảo cố trấn tĩnh, thu hết can đảm, dừng lại ở bàn của Minh, cô bé nhìn thẳng vào mắt chàng, gượng vui vẻ hỏi:
Anh vẫn khỏe chứ? Em về trước. Chúc hai người một buổi tối vui vẻ.
Nói xong, Thảo bước nhanh, Minh thấy Thảo thì hoảng hốt, chàng bỏ mặc cô gái, vội vàng theo Thảo bước ra ngoài.
Minh luống cuống phân bua.
Bọn anh không có gì đâu, em đừng hiểu lầm.
Em không sao! Anh không cần phải bận tâm vì em, hãy vào trong với người ta đi.
Thảo bước thật nhanh như để chạy trốn.
Minh buồn rầu nhìn theo Thảo.
Chàng nói vói theo:
Anh sẽ đón em ở trường ngày mai..
Tai Thảo lùng bùng, chân bước nhanh, mắt nhòa lệ, những giọt nước mắt không biết từ đâu cứ tuôn rơi trên khuôn mặt ngây thơ của cô bé.
Từ một quán giải khát đâu đó, giọng hát Khánh Ly buồn mênh mông với nhạc phẩm "Tình Lỡ"... làm lòng Thảo càng thêm tan nát.
Tại sao như thế nhỉ? Họ mới vừa trao nhau nụ hôn đầu tiên chiều Thứ Bẩy của tuần trước, họ yêu nhau da diết là thế, vậy mà chiều Thứ Bẩy này, chàng lại nỡ âu yếm bát phố với một người con gái khác, làm tổn thương trái tim non dại của Thảo?
Cô bé còn quá thơ ngây, làm sao biết được lòng người đổi thay, trắng đen nhanh như thế nào! Thật tội nghiệp.
Về đến nhà, Thảo chạy vào phòng, khi không còn có ai có thể nhìn thấy nỗi đau đớn và bất hạnh của mình nữa, Thảo ngồi chết lặng, mặc cho những giòng nước mắt tuôn rơi, Thảo đau đớn cả đêm không thể nào chợp mắt được.
(Đọc tiếp P/6 tại đây)
Post a Comment